Pages

“DƯỢC CHẤT THẦN KỲ”


hiệu quả, tăng hiệu quả, quản lý, lãnh đạo, suy ngẫm, mục tiêu, động lựcMỗi lần đi ngang qua nhà bếp là Ben lại cảm thấy bức bối và khó chịu. Nguyên nhân chính là chiếc hộp nhỏ đặt trên kệ bếp của Martha. Chắc chắn anh sẽ không cảm thấy như vậy nếu Martha không dặn đi dặn lại là anh không được mở nó ra. Cô nói, chiếc hộp đó đựng một loại “dược chất” quý giá mà mẹ cô để lại, và chỉ có những người hiểu mới có thể sử dụng được. Và Martha ít khi nhắc đến cái hộp đó với mọi người. Thật ra bề ngoài cái hộp đó chẳng có gì đáng chú ý. Nó đã cũ đến mức những hoa văn trên hộp đã phai gần hết, chỉ còn lại những viễn mờ trên màu gỗ mộc.

Không lâu sau khi anh và Martha lấy nhau mẹ cô đã trao chiếc hộp cho cô cùng với lời nhắn nhủ là phải giữ gìn cẩn thận. Và không chỉ có mẹ , mà cả bà ngoại và hình như bà cố của cô trước đây cũng đã từng sử dụng loại dược chất đó.

Và Martha đã làm theo với tất cả lòng chân thành. Ben chưa bao giờ thấy Martha nấu ăn mà không mở cái hộp ra và cho vào món ăn một chút xíu chất gì đó. Thậm chí khi cô nướng bánh bông làn, bánh táo hay bánh hạnh nhân, anh cũng thấy cô rắc một chút lên bánh trước khi cho vào lò nướng.

Dù là thứ thuốc gì hay chất gì được chứa trong hộp đó đi nữa, thì Ben cũng phải công nhận là nó thật sự công hiệu, vì Ben cảm thấy Martha là người nấu ăn ngon không ai bằng. Không phải chỉ có mình anh nghĩ như thế, mà bất kỳ người nào từng dùng bữa ở nhà vợ chồng anh cũng đều hết lời khen ngợi tài nấu ăn của cô.

Nhưng tại sao cô không cho anh đụng vào cái hộp bé nh đó ? Có thật sự cô sợ anh làm đổ nó không ? Và thứ dược chất kỳ diệu đó là gì nhỉ? Cô ấy dùng nó khéo đến nỗi mỗi lần ăn, anh chẳng thể nào đoán ra đó là chất gì. Mà rõ ràng là cô ấy phải dùng tiết kiệm lắm vì Martha đã dùng nó trong hơn 20 năm qua mà vẫn chưa hết.

Ben càng lúc càng tò mò muốn được nhìn vào trong cái hộp đó dù chỉ một lần những anh vẫn chưa có cơ hội.
Đến một ngày, Martha bị bệnh và phải nhập viên. Khi trở về nhà, anh cảm thấy căn nhà thật trống trải, còn anh thì cô đơn vô cùng. Martha chưa từng vắng nhà lâu như vậy. Đến giờ ăn tối, anh xuống bếp và tìm thấy một miếng bánh còn sót lại trong đĩa. Khi anh vừa cắn một miếng thì chiếc hộp đập vào mắt anh. Anh vội nhìn sáng chỗ khác nhưng sự tò mò đã kéo anh quay trở lại. Mắt anh cứ dán chặt vào chiếc hộp như bị nam châm hút.

Cái gì trong chiếc hộp đó ? Tại sao mình không thử mở ra ? “Dược chất” trong đó trông ra sao ? Nó còn lại được bao nhiêu ? Nõ có bị làm sao nếu như anh nhìn vào bên trong một tí không ? Vì sao Martha lại quá giữ gìn chiếc hộp như vậy ?

Bao nhiêu câu hỏi vang lên trong đầu anh. Cắn thêm một miếng bánh nữa, Ben tự đấu tranh với chính mình – nên hay không nên mở chiếc hộp? Cuối cùng thì sự tò mò đã chiến thắng. Anh cẩn thận nhấc chiếc hộp ra khỏi kệ - lòng lo sợ điều khủng khiếp nhất sẽ xảy ra: Anh sẽ làm đổ nó trong khi đang lén lút nhìn trôm.
Anh đặt chiếc hộp trên bàn rồi hồi hộp mở nắp ra! Anh tròn xoe mắt kinh ngạc khi nhìn thấy rõ bên trong – chiếc hộp hoàn toàn trống rỗng, ngoại trừ một mẩu giấy nhỏ màu xanh đã cũ, được gấp cẩn thận đặt dưới đáy.

Ben nhẹ nhàng mở mẩu giấy ra. Một dòng chữ của mẹ vợ anh: “Martha, khi con làm bất kỳ điều gì, hãy cho vào đó một chút hương vị của Tình Yêu.”

Ben thở mạnh, gấp miếng giấy lại, đặt vào hộp, rồi lặng lẽ ăn hết miếng bánh. Bây giờ thì anh đã hiểu tại sao những chiếc bánh do Martha làm lại ngon đến vậy!

Trích từ cuốn: Hạt Giống Tâm Hồn 05/ FirstNews